XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Y sinh thế gia


 phan 25

 Chương 39

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Vinh tỉnh lại rất sớm.

Cảnh trong mơ đêm qua khiến cậu cực kì bối rối, không chỉ có mơ bị Thiệu Trường Canh hôn, đáng sợ hơn là thân thể còn vì vậy mà xuất hiện phản ứng sinh lý mẫn cảm, buổi sáng tỉnh dậy, bộ vị nào đó cư nhiên ở trạng thái bán đứng thẳng, trong quần lót cũng là một mảnh dinh dính.

Thiệu Vinh ở trên giường ngồi yên một lúc lâu, sau khi hiểu được thì đỏ mặt nhanh chóng chạy vào toilet, cởi quần lót ngâm vào trong nước đổ một chút bột giặt, lại dùng nước lạnh rửa mặt hòng mong dập tắt tình động lúc sáng sớm.

Nhìn dấu vết lưu lại trên quần lót, Thiệu Vinh lúng túng hận không thể đập đầu mình vô tường.

—— Thật sự là hơi quá đáng rồi nha, sao có thể nổi lên phản ứng ở trong mơ được chứ, hơn nữa đối tượng vẫn lại là người kia, đây quả thật là không thể tha thứ!

Thiệu Vinh một bên dưới đáy lòng tự chửi mình, một bên vội vàng giặt quần lót, định bụng cầm quần lót ra ban công phơi, vừa mở cửa thì đúng lúc gặp phải Thiệu Trường Canh vừa rời giường, trong lúc khẩn trương thiếu chút nữa nhào vào trong ngực của hắn.

Thiệu Trường Canh che ở trước mặt Thiệu Vinh, thấp giọng hỏi: “Chủ nhật sao dậy sớm vậy?”

Thiệu Vinh cứng ngắc dừng bước lại, “Con. . . . . . Gặp ác mộng, nên tỉnh.”

Thiệu Trường Canh nghi ngờ nhìn cậu một cái, “Cầm cái gì trong tay đấy?”

Thiệu Vinh đem quần lót vò thành một cục giấu ở phía sau, không chỉ mặt, ngay cả tai cũng đều hồng hết.

“Không có gì.” Thiệu Vinh cố gắng bình tĩnh đáp, “Con thuận tay giặt tất ấy mà.”

Dứt lời liền vội vàng vòng qua hắn, nhanh chóng chạy tới ban công.

Thiệu Trường Canh nhịn không được cảm thán trong lòng, mỗi lần Thiệu Vinh gặp phải loại sự tình này đều thẹn thùng như vậy, bộ dáng đỏ mặt hoàn toàn biểu lộ hết mọi tâm sự, lúc trước cho cậu mấy đĩa CD giáo dục khẳng định cậu chưa xem.

—— Bất quá không sao cả, về sau một ngày nào đó, ba sẽ tự mình dạy con.

Thiệu Trường Canh nhìn bóng lưng Thiệu Vinh, bên môi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Sáng sớm Thiệu Trường Canh lái xe đưa Thiệu Vinh tới trường, nhìn thấy rất nhiều phụ huynh cũng chở con mình đi học, cổng trường Thập Nhất Trung vô cùng náo nhiệt. Thiệu Trường Canh lái xe vào bãi đỗ của trường, tìm được vị trí dừng xe lại, vừa vặn nhìn thấy một nam sinh đang đi phía trước.

Nam sinh kia hình như nhận ra xe của Thiệu Trường Canh, hướng bên này đi tới, nói: “Đây không phải là xe của baba Thiệu Vinh sao?” Thanh âm sang sảng, vừa khẳng định vừa nghi hoặc.

Thiệu Vinh nghe thấy thanh âm này, trên môi nở nụ cười, mở cửa kính xe thò đầu ra, hướng người nọ vẫy tay, “Cẩm Niên, sao tới sớm vậy?”

“Chậc, tớ nói này, trí nhớ của tớ tốt dễ sợ, bảng số xe của baba cậu tớ còn nhớ rõ nha.” Từ Cẩm Niên bước nhanh tới, hướng Thiệu Vinh cười thật tươi, “Vừa khéo nha Thiệu Vinh, tớ mới nghe được tin tức, hai ta phân vào chung một cái ký túc xá đó, đều ở phòng 302.”

“Thật không?” Thiệu Vinh hoài nghi nhìn cậu ta, “Tin tức ở đâu ra, có đúng không đó?”

Từ Cẩm Niên nhướng mày, “Tin tức này mà có thể sai sao? Tớ làm lớp trưởng cũng đâu phải ngồi không.”

“Ồ, vậy sau này phải ở cùng cậu à?” Thiệu Vinh tựa hồ có chút buồn rầu.

“Sao đây? Tớ còn chưa ghét bỏ cậu mà cậu đã ghét bỏ tớ?” Từ Cẩm Niên cười sáng lạn lộ ra hàm răng chỉnh tề, “Yên tâm, tớ chắc chắn là bạn cùng phòng tốt nhất, nằm mơ không ngáy, ngủ không chảy nước miếng.”

“Ừ, vậy tốt.” Thiệu Vinh dừng một chút, “Một phòng bao nhiêu người?”

“Bốn người, hai người khác cậu cũng biết, là Trần Nghĩa và Chu Bằng ngồi cạnh bàn tớ, hai thằng đặc biệt thích bóng rổ ấy.”

“Ồ, là hai cậu ấy à.” Thiệu Vinh hiểu rõ gật gật đầu.

“Được rồi, tớ về lớp một chuyến trước đã, lát nữa đến ký túc xá tìm cậu.” Từ Cẩm Niên vẫy tay với Thiệu Vinh.

Từ Cẩm Niên đi rồi, lúc này Thiệu Vinh mới cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh hình như không được bình thường.

Quay đầu, phát hiện ánh mắt thâm thúy của Thiệu Trường Canh đang nhìn mình, trong lòng Thiệu Vinh đột nhiên nhảy dựng, lúc này mới ý thức được vừa rồi mãi nói chuyện với Từ Cẩm Niên mà hoàn toàn quên mất baba.

“Baba,” Thiệu Vinh có chút áy náy nhìn hắn, “Đã quên giới thiệu, người vừa rồi là bạn học con.”

“Là Từ Cẩm Niên lần trước dẫn con đi KTV?” Thiệu Trường Canh bình tĩnh nói.

Trí nhớ của hắn thật sự là vô cùng tốt, chính mình lúc ấy còn chưa nhớ nổi tên Từ Cẩm Niên, không ngờ hắn nghe một lần liền nhớ rõ như thế.

Thiệu Vinh gật gật đầu: “Là cậu ấy, cậu ấy cũng phân vào lớp trọng điểm, vừa khéo ngồi cùng bàn với con.”

“Hai đứa thân thiết như vậy?”

“Dạ.” Thiệu Vinh cảm thấy vấn đề này hơi khó hiểu, “Làm sao vậy, baba?”

Thiệu Trường Canh cười cười, “Không có gì, thấy con có bạn mới, ba rất mừng cho con.” thiệt ko vậy…

Mặc dù hắn cười, nhưng trong mắt lại nhìn không ra một chút cao hứng nào, Thiệu Vinh thậm chí cảm thấy hắn như đang cố tình che giấu điều gì.

Không khí không khỏi càng thêm xấu hổ, Thiệu Vinh vội nói: “Chúng ta qua ký túc xá đi.” Nói xong liền chủ động mở cửa xuống xe.

Ký túc xá học sinh của Thập Nhất Trung điều kiện rất tốt, bốn người một phòng, có giường tầng, phía dưới là bàn học, mỗi người có một cái tủ treo quần áo. Thiệu Vinh tìm được phòng 302, mở cửa, trong phòng vừa lúc không có người, Thiệu Trường Canh liền theo cậu vào, đem hành lý đặt ở trên giường.

Drap giường và chăn đều do trường học phát, Thiệu Trường Canh cầm drap giường muốn giúp Thiệu Vinh trải, Thiệu Vinh vội vàng ngăn cản hắn: “Để con tự làm.” Baba tự mình động thủ trải giường, làm cho Thiệu Vinh có chút thụ sủng nhược kinh.

Thiệu Trường Canh quay đầu nhìn cậu một cái, trả drap giường lại cho cậu, xoay người bước qua chỗ ghế ngồi xuống, tầm mắt vẫn đặt trên người cậu.

Thiệu Vinh không đủ cao để đứng ở dưới đất trải drap giường, đành phải tháo giầy bò lên trên, quỳ gối trên giường trải drap. Sau khi nhanh nhẹn trải tốt xong, lúc đứng dậy liền đụng phải trần nhà.

Rầm một tiếng, cái ót đụng ra một cục u.

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh im lặng nhìn cậu.

Thiệu Vinh đỏ hồng mặt, nói: “Lần đầu tiên trải drap giường trên cao nên chưa có quen,” đưa tay sờ sờ cái ót có chút đau, “Baba có thể chuyển chăn và gối qua cho con không?”

Thiệu Trường Canh đứng dậy đi đến bên giường, cầm lấy chăn và gối đầu. Thiệu Vinh vừa muốn đưa tay tới nhận, đã thấy hắn bình tĩnh trực tiếp đem chăn và gối đầu xếp lên giường.

“. . . . . .” Người vóc dáng cao làm việc thật thuận tiện a.

Thiệu Vinh đành phải lúng túng thu hồi tay, xoay người leo xuống giường.

Chân đạp trên cầu thang, đột nhiên trượt một cái, Thiệu Vinh còn tưởng rằng mình sẽ té dập mặt, không nghĩ tới Thiệu Trường Canh nhanh tay lẹ mắt đưa tay ôm lấy cậu, Thiệu Vinh chật vật ngã vào trong ngực của hắn.

“Hôm nay con làm sao vậy? Mất hồn mất vía.” Thiệu Trường Canh nhỏ giọng hỏi.

“Không có gì.” Bị hắn dùng tư thế ôm từ sau lưng làm cho Thiệu Vinh xấu hổ không biết làm thế nào, vội vàng tránh khỏi hắn, đi đến một bên làm bộ như không có việc gì sửa sang lại quần áo.

Có lẽ do tối hôm qua mơ thấy cảnh tượng kia nên hôm nay tâm thần có chút không yên, ở trước mặt hắn một hồi lại làm bậy tới ba lần, chỉ là. . . . . . Bị ánh mắt của hắn nhìn, tâm tình sẽ thật khẩn trương.

Dù sao, mơ thấy baba hôn mình. . . . . Loại chuyện này, thật khiến người ta khó có thể giải thích và tiếp nhận.

May mắn có người đúng lúc xuất hiện giải vây, là Từ Cẩm Niên đang kéo vali vào ký túc xá.

“A, Thiệu Vinh cậu nhanh quá nhỉ, giường đều trải tốt rồi.” Từ Cẩm Niên đi vào ký túc xá, lễ phép hướng Thiệu Trường Canh cười cười, “Chào chú.”

Thiệu Trường Canh gật đầu, “Người nhà cháu không đưa cháu vào đây?”

Từ Cẩm Niên lắc đầu nói: “Nhà của cháu ở ngay gần trường học, cháu bảo bọn họ không cần đưa.” Từ Cẩm Niên đi đến gần Thiệu Vinh, tiện tay đặt một túi nilon lên bàn, “Thiệu Vinh, mẹ tớ cho tớ một bao đồ ăn vặt lớn, muốn ăn cái gì tự mình chọn đi, đừng khách sáo.”

Thiệu Vinh gật gật đầu, lục tìm trong túi nilon một chút, tìm một hộp chocolate mở ra, lấy một viên đưa cho Thiệu Trường Canh: “Baba ăn không?”

“. . . . . .” Thiệu Trường Canh đột nhiên cảm giác mình và cậu có sự khác nhau.

Dù sao cũng không phải bạn cùng lứa tuổi, bọn nhóc thích ăn chocolate, khoai tây chiên, đối Thiệu Trường Canh mà nói đều là đồ ăn không tốt cho sức khỏe.

Nhưng nhìn ánh mắt đen nhánh của Thiệu Vinh, Thiệu Trường Canh thật sự không đành lòng cự tuyệt, đành phải nhận chocolate cậu đưa, mở giấy gói nhét vào miệng, bởi vì hương vị ngọt ngấy mà nhíu mày.

Thiệu Vinh cũng ăn một viên chocolate, vừa ăn vừa đem sách giáo khoa sắp xếp thật chỉnh tề trên bàn. Thấy Thiệu Trường Canh ngồi nhàm chán, Thiệu Vinh liền nói: “Nếu baba thấy buồn chán, không bằng đi dạo xung quanh trường học một chút?”

“Được.” Thiệu Trường Canh gật gật đầu, xoay người ra khỏi cửa.

Nói là dạo trường học, kỳ thật Thiệu Trường Canh càng chú ý hoàn cảnh và an toàn của Thập Nhất Trung.

Hoàn hảo là Thập Nhất Trung quản lý vô cùng nghiêm khắc, tường vây xung quanh rất cao, căn bản không thể trực tiếp trèo qua, cổng trường cũng là cổng tự động phải do bảo vệ mở, biện pháp an toàn rất bảo đảm.

Thiệu Trường Canh lúc này mới yên lòng lại.

Mắt thấy sắp đến thời gian họp phụ huynh, Thiệu Trường Canh liền xoay người đi đến lớp học.

Cơ hồ là ngay lúc vừa đẩy cửa ra, tầm mắt mọi người đều tụ ở trên người hắn.

Người đàn ông trẻ tuổi, anh tuấn, phong độ, dung mạo không có chỗ chê, ăn mặc cũng rất thời thượng. Áo sơ mi trắng sạch sẽ, áo len màu xám nhạt cổ thấp, áo gió màu xám bên ngoài mặc dài đến đầu gối, hợp với quần tây thẳng và giày da màu đen, quả thật cứ như người mẫu bước ra từ trong tạp chí.

Trong phòng học nháy mắt im lặng.

Tiếp theo liền vang lên một ít lời bàn luận xôn xao.

“Người kia là thầy của con hả?” Có phụ huynh nhỏ giọng hỏi con gái bên cạnh.

“Đây là phụ huynh của ai vậy, thật đẹp trai!” Có nữ sinh nhỏ giọng nghị luận.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần họp phụ huynh đều là như vậy, chỉ cần baba vừa xuất hiện, nhất định sẽ có lời bàn tán “phụ huynh của ai vậy”, “đẹp trai quá”, “còn trẻ ghê”, “thật phong độ”. Thiệu Vinh tuy rằng đã sớm thành thói quen, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt của hắn trong đám người, vẫn đỏ mặt cúi thấp đầu xuống.

Có baba đẹp trai như vậy, kỳ thật cũng rất phiền não.

Thiệu Trường Canh không để ý đến những ánh nhìn phía sau, phối hợp đi đến trước bục giảng, trong bản đánh dấu điểm danh của cô giáo tìm được hai chữ Thiệu Vinh, sau đó ở mặt trên ký xuống ba chữ “Thiệu Trường Canh”.

—— Phụ huynh kí tên như vậy, cảm giác như đang nhận lãnh bảo bối thuộc về mình.

Mỗi lần ở các buổi họp phụ huynh Thiệu Trường Canh “nhận lãnh” Thiệu Vinh, trong lòng đều hiện lên cảm xúc dịu dàng.

Ký tên xong đi đến bên người Thiệu Vinh ngồi xuống, như dự đoán, rất nhiều tầm mắt đều chuyển từ người hắn sang người Thiệu Vinh.

Thiệu Vinh lúng túng gục đầu xuống, chợt nghe Thiệu Trường Canh thấp giọng hỏi: “Ba làm con mất mặt à?”

“. . . . . Đương nhiên không phải.” Có baba như vậy, cả lớp đã hâm mộ muốn chết rồi, làm sao có thể mất mặt được.

“Vậy con cúi thấp đầu làm cái gì?” Thiệu Trường Canh nhìn cậu một cái, “Ngẩng đầu lên.”

“. . . . . .”

“Lúc các loại ánh mắt chăm chú nhìn con, điều con phải làm là ngẩng đầu lên thản nhiên đối diện với bọn họ, chứ không phải gục đầu xuống làm con rùa. Ba không dạy qua con sao?”

—— Tính cách của hắn thật đúng là điển hình của chòm sao sư tử.

Tác giả bị ghiền cái chòm sao này rùi…

Thiệu Vinh đành phải kiên trì ngẩng đầu lên, bị mọi người nhìn chằm chằm lỗ tai đều đỏ.

Sắc mặt Thiệu Trường Canh bĩnh tình, dưới đáy bàn nhẹ nhàng cầm tay Thiệu Vinh.

Có lẽ do ánh mắt Thiệu Trường Canh quá sắc bén, rất nhiều người nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng không còn hiếu kì để ý bọn họ như trước, quay đầu về tự làm việc của mình, người vụng trộm ngắm bọn họ cũng ít đi rất nhiều.

Họp phụ huynh rốt cuộc bắt đầu.

Họp phụ huynh hàng năm, đề tài thảo luận luôn chỉ có vài vấn đề mà thôi. Vấn đề tâm lý, vấn đề học tập, vấn đề dinh dưỡng, năm nay còn chèn thêm vấn đề yêu sớm.

Kỳ thật họp phụ huynh như vậy, với Thiệu Trường Canh mà nói quả thật rất nhàm chán.

Hắn bình thường chủ trì hội nghị ở bệnh viện tác phong đều đơn giản hàm súc, nếu có thể chấm dứt hội nghị trong nửa tiếng tuyệt đối sẽ không kéo dài đến ba mươi mốt phút. Nhưng họp phụ huynh hiển nhiên chẳng có rõ ràng như vậy. Mấy việc quan tâm chăm sóc con cái thế nào, làm sao để giảm bớt tâm lý gánh nặng của đứa trẻ. . . . . Hắn căn bản không có hứng thú lắng nghe, cũng không cho rằng mấy cái lý luận đó có gì đáng nghiên cứu.

Thiệu Vinh của hắn, dạy thế nào, là do hắn làm chủ.

Tuy rằng thật phản cảm loại hình thức tẩy não này của trường học, nhưng hàng năm Thiệu Trường Canh vẫn đúng hạn tham dự họp phụ huynh, ở sau tên Thiệu Vinh ký lên ba chữ Thiệu Trường Canh tiêu sái.

Nếu hắn không đi, Thiệu Vinh sẽ không người nhận lãnh, liền thật sự biến thành cô nhi không cha không mẹ. Trong khi phụ huynh của mọi người đều có mặt, chỉ một mình Thiệu Vinh cô đơn ngồi ở trong góc, vừa nghĩ tới liền cảm thấy đau lòng.

Cho nên một lần lại một lần, hắn đều kiên nhẫn tham gia họp phụ huynh nhàm chán.

Tới bốn giờ họp phụ huynh cũng kết thúc, Thiệu Trường Canh cảm giác huyệt thái dương của mình đều sắp bạo liệt cả rồi. Cô giáo tên Trương Tuyết Du kia, nói chuyện quả thật cứ như súng máy bắn phá.

Kỳ thật Thiệu Trường Canh rất ít khi miễn cưỡng mình làm chuyện mình không thích, duy chỉ có Thiệu Vinh là ngoại lệ của hắn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Vinh cậu mau tỉnh ngộ, bắt lấy đầu dùng sức lay động!



Thiệu Vinh (nghiêm túc hỏi): tôi phải tỉnh ngộ cái gì?



Tác giả: – - chịu thua mi rồi!

Chương 40
Bốn bạn học ở phòng 302 đều là lần đầu tiên trọ ở trường, buổi tối nhàn rỗi nhàm chán, vì thế dưới sự kêu gọi của Từ Cẩm Niên, lấy bài ra bắt đầu đánh bài.

Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh cùng một phe, hai bạn học Chu Bằng và Trần Nghĩa một phe, 2vs2 đánh thăng cấp.

Thiệu Vinh hoàn toàn không biết đánh bài, mỗi lần đều kéo theo Từ Cẩm Niên.

Từ Cẩm Niên vỗ bàn nói: “Át bích a, tớ lớn, tớ lớn a Thiệu Vinh, cậu hiểu không!”

Thiệu Vinh hiển nhiên không hiểu, nhìn Từ Cẩm Niên liếc mắt một cái, đánh ra con 4 bích.

Từ Cẩm Niên phát điên, “Không có K sao? Không có 10 luôn à? Nếu không có cũng có thể đánh 5 mà! Hai chúng ta bắt chia a Thiệu Vinh, 5, 10, K đều là chia a, bây giờ 0 rồi, chơi kiểu nào đây!”

chả biểt kiểu bài nào… (_ _!)

So với Từ Cẩm Niên phát điên, Thiệu Vinh ngược lại rất bình tĩnh, tìm ra một con 10 bích trong tay cầm bài bên kia, quơ quơ ở trước mặt Từ Cẩm Niên, “Cậu nói cái này hả?”

Từ Cẩm Niên sắp bị bạn mình chọc cho tức chết, “Đồng đội gì mà như heo thế này!”

Thiệu Vinh xin lỗi cười cười, “Thôi ba cậu đánh đi, tớ ở bên cạnh xem. Nếu không tớ lại liên lụy cậu.”

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng áy náy của cậu ta, Từ Cẩm Niên đột nhiên rất muốn cho mình một bạt tai.

Rõ ràng là mình đòi cậu ta đánh bài, sao có thể nói ra mấy lời ghét bỏ như vậy được, thẳng thắn quá cũng không tốt a.

Từ Cẩm Niên gãi đầu, vẻ mặt lúng túng nói: “Khụ, tớ cũng không trách câu, tớ hơi thẳng tính, không có ý mắng cậu. Đánh tiếp đi, không sao đâu. . . . . .”

Thiệu Vinh nghiêm túc nói: “Cùng phe với tớ cậu sẽ thua nữa đấy.”

Từ Cẩm Niên cười một cái, vén tay áo lên tẩy bài: “Thua thì thua, tiếp tục tiếp tục.”

Kết quả, bốn người đánh hai tiếng đồng hồ, Chu Bằng và Trần Nghĩa từ 2 lên tới K, Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh vẫn ở 2 dậm chân tại chỗ, quả nhiên ứng với câu kia của Thiệu Vinh, thua thảm.

Trần Nghĩa không chơi nữa, vùi dập người mới cũng không hay lắm, “Thôi không đánh nữa, ngủ ngủ.” Nói xong liền xoay người bò lên giường nằm xuống ngủ. Chu Bằng cũng xoay người ngủ, chỉ còn lại Từ Cẩm Niên và Thiệu Vinh mắt to trừng mắt nhỏ.

Từ Cẩm Niên yên lặng cúi đầu tẩy bài, động tác quá nhanh, không cẩn thận làm bài bung ra rơi tán loạn xuống đất.

Thiệu Vinh nhặt bài lên đưa tới trong tay cậu tay, nhẹ giọng nói: “Cậu đang giận à?”

Từ Cẩm Niên ngẩng đầu nhìn cậu, “Đâu có.”

Thua cả một buổi tối, cậu ta hẳn là đang tức giận đi? Thiệu Vinh nghĩ.

“Tớ thật sự không biết đánh bài.” Thiệu Vinh ngượng ngùng nói, “Trước kia ở trường học không có nhiều bạn bè, ở nhà cũng rất khi ít lên mạng chơi bài, cho nên tớ chỉ có thể phân biệt màu sắc, hoa văn và thứ tự lớn nhỏ, mấy quy tắc khác thật sự không biết. Cậu nói bắt phân, kêu chủ cái gì, tớ không biết rõ.”

Thấy cậu ta mỉm cười giải thích, trong lòng Từ Cẩm Niên cũng không rõ là tư vị gì.

Trước kia rốt cuộc Thiệu Vinh sống cuộc sống như thế nào nhỉ?

Độ tuổi này đúng là thời điểm kết giao bạn bè vui chơi đó đây. Bên cạnh mình có một đống bạn bè, sau khi tan học thường đi tới phòng game chơi, hoặc đến sân bóng rổ chơi bóng, hay là lên mạng lướt web, sau khi học xong chơi thế nào đều cảm thấy không đủ. Nhưng Thiệu Vinh lại luôn một mình cô đơn ngồi ở một góc, ngoại trừ nghe nhạc chỉ có học.

Ở trong Thập Nhất Trung náo nhiệt như thế, một người bạn thân cậu ta cũng không có, lần trước gọi cậu ta đi KTV, ngay cả hát cậu ta cũng không biết, thậm chí ngay cả bài poker đơn giản nhất cũng không biết đánh.

Cậu ta quả thật giống như đồ cổ sống trong một cái thế giới phong bế.

Nhìn biểu tình bình tĩnh của cậu, Từ Cẩm Niên đột nhiên có chút đau lòng, đầu óc nóng lên, nhanh miệng nói: “Thiệu Vinh, cậu trăm ngàn lần đừng nghĩ như vậy, Từ Cẩm Niên tớ lại là người sợ thua sao? Về sau chúng ta tiếp tục chơi cùng nhau, chơi cái gì tớ đều mang cậu theo! Ai dám coi thường cậu tớ liền đánh gãy chân nó!”

Thiệu Vinh bị mấy lời hùng hồn của cậu ta chọc cười, “Không đến mức nghiêm trọng như thế.”

Từ Cẩm Niên tràn đầy nhiệt huyết, vỗ bả vai Thiệu Vinh, “Khi dễ anh em của tớ, tớ dĩ nhiên phải xử lí!”

Thiệu Vinh sửng sốt một chút, bị lời nói khoa trương của Từ Cẩm Niên chọc cười, trái lại vỗ vỗ vai Từ Cẩm Niên, nghiêm túc nói: “Biết rồi, Từ đại lớp trưởng, tớ sẽ cố gắng nghiên cứu kỹ thuật đánh bài, về sau sẽ tận lực không làm vướng chân của cậu.”

Từ Cẩm Niên cười đến sáng lạn: “Cái này đúng nè, bạn tốt cần gì phải khách sáo.”

Thiệu Vinh nghe cậu ta nói như thế, đột nhiên cảm thấy thật cao hứng. Đây chẳng lẽ là sức mạnh tình bạn trong truyền thuyết? Nói mấy câu đơn giản mà trong lòng liền ấm áp hẳn.

Ký túc xá tắt đèn một mảnh tối đen, Thiệu Vinh nằm ở trên giường, nhất thời khó có thể ngủ ngay.

Kỳ thật cậu rất cảm kích Từ Cẩm Niên, nếu không cậu cũng không thể hoà nhập với tập thể mới này nhanh như vậy. Nếu không phải Từ Cẩm Niên kiên quyết lôi kéo cậu đi đánh bài, lấy tính cách không thích nói chuyện của cậu, để quen biết với các bạn cùng phòng Chu Bằng và Trần Nghĩa chắc phải còn lâu nữa.

Sau khi bốn người đánh xong liền có thể nói nói cười cười với nhau, tâm tình cũng thoải mái không ít. Từ Cẩm Niên quả nhiên là người sáng sủa lại có nghĩa khí, hơn nữa rất biết điều tiết không khí, gặp được một người bạn như vậy thật sự rất may mắn. Ít nhất về sau cuộc sống trọ ở trường sẽ không quá nhàm chán.

Thiệu Vinh nghĩ như vậy, môi nhịn không được nở nụ cười.

Trở mình một cái nhìn trần nhà, nghe tiếng ngáy của bạn học bên cạnh, Thiệu Vinh nằm trên giường không hề buồn ngủ, đột nhiên nhớ tới Thiệu Trường Canh.

Không biết một mình baba ở nhà làm cái gì nha. . . . . .

Cầm điện thoại do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho hắn hay không, lại giống như tâm linh tương thông nhận được tin nhắn của hắn ——

“Lần đầu tiên ngủ ở trường có quen không?”

Thiệu Vinh vội vàng nhắn lại: “Cũng được, bạn cùng phòng ở chung rất tốt.”

“Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Có vấn đề gì nhớ gọi điện thoại cho ba.”

“Đã biết. Baba ngủ ngon.”

“Bảo bối ngủ ngon.”

Mặc dù chỉ là vài câu đối thoại vô cùng đơn giản, Thiệu Vinh lại cảm thấy trong lòng giống như trong lúc bất chợt thoải mái rất nhiều. Giống như nãy giờ đều đang chờ một lời quan tâm của hắn vậy. . . . . .

Có thể là từ nhỏ đến lớn đã quen với sự quan tâm của hắn rồi.

Thiệu Vinh cầm di động, nhìn bốn chữ “bảo bối ngủ ngon” cười thật thỏa mãn, nhắm mắt lại đem mặt vùi vào trong gối, một đêm mộng đẹp.

Lớp ngoại khoá chính thức mở vào ngày khai giảng thứ hai, lúc Thiệu Vinh đến lớp thư pháp báo danh, thấy Từ Cẩm Niên và Trần Lâm Lâm đang ngồi trong phòng học nói chuyện phiếm. Thiệu Vinh kinh ngạc bước đi qua, “Các cậu cũng chọn thư pháp à?”

Trần Lâm Lâm nhún vai, “Tớ vẫn luôn vào lớp thư pháp, kỳ trước còn học cùng lớp với cậu, chẳng qua mỗi lần cậu đều yên lặng ngồi ở góc luyện chữ, hoàn toàn không để ý trong lớp rốt cuộc có bạn học nào.”

“. . . . . .” Thiệu Vinh xác thực không chú ý tới lớp thư pháp còn có cô bạn xinh đẹp này.

Trần Lâm Lâm tiếp tục nói, “Về phần Cẩm Niên thì tớ không biết. Có lẽ là dây thần kinh bị đứt muốn chạy qua lớp thư pháp phá bút lông?” Quay đầu nhìn về phía Từ Cẩm Niên, “Cậu không phải vẫn vào lớp bóng rổ sao?”

Từ Cẩm Niên nhướng mày, “Học bóng rổ nhiều ngán rồi, thay đổi khẩu vị không được à?”

Trần Lâm Lâm cười cười, “Tớ cảm thấy lớp thư pháp này hoàn toàn không tôn lên được khí chất của cậu.”

“Vậy cậu thấy khí chất của tớ phải lấy cái gì mới tôn lên được?”

Trần Lâm Lâm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ra kết luận: “Hoa mẫu đơn màu đỏ, rất hợp với cậu.”

Từ Cẩm Niên ngẩn người, nghiến răng nghiến lợi muốn phát tác, lại bị Thiệu Vinh cười ngăn lại.

“Được rồi, đừng nháo nữa, bạn học cả lớp đều đang nhìn các cậu kìa.”

Lúc này hai người mới im lặng, trừng nhau một cái chấm dứt tranh luận.

Thiệu Vinh nghiêm túc nghe giảng, làm theo cách giảng của thầy giáo, vén tay áo lên cúi đầu viết chữ, rất nhanh liền viết xong vài chữ mà thầy giáo làm mẫu. Còn Từ Cẩm Niên là người mới, mực nước nhỏ đầy giấy không nói, mấy chữ viết ra y hệt gà bới.

Thiệu Vinh nhịn không được nói nhỏ với Từ Cẩm Niên: “Cẩm Niên.”

Từ Cẩm Niên đang nhập tâm viết bút lông trừu tượng, nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu lên, “Sao vậy?”

“Bút lông không phải cầm như vậy.” Thiệu Vinh chỉ chỉ cách cậu ta đang cầm bút lông.

Viết như mình mới đẹp trai chứ! Tay cầm chặt bút lông, giống như nhà thư pháp vung lên, bút lông thật lớn hào phóng bừng bừng viết chữ trên giấy. . . . . .

Trong lòng Từ Cẩm Niên tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn biểu tình nghiêm túc của Thiệu Vinh làm mẫu động tác cho mình, liền bỏ luôn ý niệm phản bác trong đầu, chăm chú theo dõi tay cậu.

“Biết làm chưa?” Thiệu Vinh nghiêng đầu hỏi.

“Nha. . . . . .” Từ Cẩm Niên học bộ dáng của cậu, ngoan ngoãn nắm tốt bút lông, yên lặng viết.

Ngẫu nhiên quay sang nhìn, luôn thấy Thiệu Vinh cúi đầu vén tay áo vẻ mặt bình tĩnh luyện chữ, ngay cả tóc rũ xuống trên trán cũng không để ý. Bút lông trong tay cậu như là có linh tính,Truyen up tai: khotruyen.wapego.ru bút vẽ mây bay nước chảy lưu loát sinh động trên giấy, chữ viết thanh tú sắc sảo, đoan chính giống như bảng chữ mẫu in ở ngoài.

Từ Cẩm Niên thu hồi tầm mắt, lại phát hiện trên giấy của mình đã bị bút lông quẹt một đường quanh co khúc khuỷu.

Ngày khai giảng trôi qua thật mau, rất nhanh đã đến tháng năm. Hôn lễ của Thiệu Hân Du tổ chức vào ngày Quốc tế Lao động. Từ gia hiển nhiên rất coi trọng buổi tiệc cưới này, trực tiếp bao nguyên một khách sạn mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Người cô mình thích nhất kết hôn, Thiệu Vinh dĩ nhiên muốn đi tham dự hôn lễ.

Buổi sáng hôm nay, Thiệu Vinh dậy sớm lục tung tủ quần áo trong phòng ngủ, Thiệu Trường Canh nghe thấy tiếng vang, đi đến phòng ngủ của Thiệu Vinh, thấp giọng hỏi: “Con đang làm gì vậy?”

Thiệu Vinh quay đầu, nghiêm túc nói: “Hôn lễ của cô, con có cần ăn mặc nghiêm túc một chút không?”

Nhìn bộ dáng tiểu đại nhân nghiêm túc của cậu, trong lòng Thiệu Trường Canh mềm nhũn, nhẹ nhàng cười cười nói: “Con lại đây.”

Thiệu Vinh đi theo hắn đến phòng ngủ, chỉ thấy hắn lấy ra một bộ vest mới tinh từ trong tủ quần áo.

“Lúc trước ba đã đặt may một bộ vest cho con, hôm nay mặc rất thích hợp.”

“. . . . . .”

—— Hắn thật sự là quá cẩn thận rồi, ngay cả quần áo cũng đặt trước!

Thiệu Vinh cao hứng cầm quần áo hắn đưa tới, lấy tay sờ thử, cảm giác chất lượng vô cùng tốt, tây trang màu trắng, còn trang bị một cái nơ nhỏ màu đen, thoạt nhìn chính là kiểu thích hợp cho người trẻ tuổi mặc.

“Nhưng mà, con còn đang học trung học, mặc cái này có khi nào quá khoa trương không?”

Thiệu Trường Canh nói: “Cứ mặc thử xem.”

Thiệu Vinh đành phải trở về phòng ngủ của mình thay quần áo, sau đó lại đi đến trước mặt Thiệu Trường Canh, sờ sờ đầu, nói: “Con mặc. . . . . Thế nào?”

Thiệu Trường Canh chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Ngày thường phần lớn thời gian Thiệu Vinh đều mặc đồng phục học sinh của Thập Nhất Trung, hoặc quần áo thể thao rộng thùng thình nhìn rất trẻ con, nhưng sau khi Thiệu Vinh thay tây trang chính thức cứ như đã biến thành một người khác.

Tây trang cắt cực kỳ vừa người, khiến cả người cậu trông thành thục không ít. Áo sơ mi trắng nổi bật thêm màu da trắng nõn, quần tây thẳng bao vây lấy hai chân thon dài, bên hông thắt một dây nịch màu đen, nhìn từ xa quả thật cứ như hoàng tử bước ra từ trong sân khấu kịch.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .